Cổ tích không tên

Chương 1: Tôi trở thành ác nữ trong truyện cổ tích


Thế giới trong câu chuyện cổ tích huyền bí.

Câu chuyện xảy ra trên một tiểu hành tinh có tên là Thiên Lam, một thế giới song song với trái đất. Trên bản đồ thế giới có bảy quốc gia lớn chi phối ảnh hưởng.

Phía bắc lục địa, có Hoa quốc – Fiorito; Đông lục địa, có vương quốc Olwen và vương quốc Sirelya; Tây lục địa có đế quốc Falcon và Diamante; Nam lục địa có tuyết quốc Alfredo và Piranha quốc. Trong đó lớn nhất phải nhắc đến cường quốc quân sự đế quốc Falcons.

Vào năm 310 lịch đế quốc, 3 cường quốc Falcons, Piranha, Sirelya liên tục chạy đua vũ trang phát động chiến tranh bành trướng lãnh thổ. Chiến loạn kéo dài gây ra rất nhiều tổn thất về con người lẫn tài vật quốc gia…

Cuộc chiến tranh tưởng chừng như không có hồi kết...

Ngày 12/3/340, một hiệp ước hòa bình được lập ra, cả ba quốc gia, đều tuyên bố chấm dứt chiến tranh, đồng thời cam kết trở thành đồng minh hợp tác giúp đỡ lẫn nhau lâu dài về sau. Từ đó, mở ra một bước ngoặc phát triển mới cho nhân loại.

Trong suốt 70 năm kể từ khi hoàng đế đầu tiên của Falcons là Elwyn I mất vào năm 355, cho đến khi đế hoàng Elwyn II mất vào năm 425, Vương triều nhà Gattilusio đã đưa đất nước từ một cường quốc địa phương non trẻ lên thành một đế chế quân sự bất khả chiến bại.

Tháng 10 Năm 425, thái tử Geoffrey Egbert von Gattilusio (23 tuổi) con trai duy nhất của đế hoàng Elwyn II, kế thừa ngai vị và trở thành vị vua Elwyn III cho đến nay.

Trong thời gian này, bằng những chính sách cai trị nghiêm ngặt và đổi mới. Vương quốc Falcons nhanh chóng phát triển hùng cường và ngày càng bành trướng lãnh thổ, dẫn đến việc tiêu diệt hoặc đồng hóa một số các các quốc gia nhỏ lân cận, bao gồm Basa, Kiole, Manggis và Alvar. Người lãnh đạo đội kỵ binh đánh chiếm 4 quốc gia này là đại công tước Gwyneth Bernice von Plantavergne – 23 tuổi.

Nhà Plantavergne, những trung thần tận tụy phục vụ ba đời hoàng đế Falcons. Đại công tước Gwyneth Bernice von Plantavergne là bạn thân từ nhỏ của hoàng đế, ngài là cánh tay phải đắt lực giúp hoàng đế thân chinh nơi trận địa, dẹp loạn tham quan, bảo vệ vùng biên giới phía đông, trước sự dòm ngó của nước bạn Sirelya.

***

Tề Nguyệt – 35 tuổi, một ca sĩ, diễn viên múa chuyên nghiệp, tốt nghiệp loại xuất sắc học viện Múa Bắc Kinh, mang trong mình hai dòng máu Việt – Trung. Cô được biết đến với danh hiệu nghệ sĩ đa tài năng nhất Cbiz. Bởi bên cạnh vai trò là ca sĩ, diễn viên múa. Tề Nguyệt còn có tài thiết kế và chế tác phục sức cho bản thân. Xinh đẹp, thông minh và tài năng, cuộc đời vẻ vang của Tề Nguyệt kéo dài chưa được bao lâu đã gặp phải trắc trở.

Hai tuần trước, Tề Nguyệt bị bất tỉnh trong lúc tập luyện vũ đạo. Sau khi được đưa vào bệnh viện, cô được chẩn đoán mắc phải căn bệnh u não ác tính.

Tề Nguyệt phải trải qua những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời trong cô đơn tại bệnh viện. Quãng thời gian này, cô đã quen được một bà lão kỳ lạ. Bà ta, đưa cho cô một cuốn da dê cũ, bên trong là những trang giấy sẫm màu, viết dày chữ.

Tối hôm đó, Tề Nguyệt thức suốt đêm để đọc xong cuốn sách, là một câu chuyện cổ tích bay bổng giành cho trẻ em.

Cái cảm giác hối hận điên rồ không thể chấp nhận nổi…

- Bà già đó hẳn là muốn trêu đùa mình.

Sáng hôm sau, Tề Nguyệt sang phòng bên cạnh tìm lão bà bà trả lại cuốn sách không tựa này. Một điều đáng tiếc đã xảy ra, bà ấy đã quà đời vào tối qua. Cô còn chưa kịp trả lại cuốn truyện cho bà ấy.

Cái chết đến thật bất ngờ, cô tiếc thương cho bà ấy, nhưng đồng thời cũng là tiếc thương cho mình.

Ba tháng sau, Tề Nguyệt cũng trút hơi thở cuối cùng, trên khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt tiếc nuối, đôi bàn tay gầy gò xám xịt giữ chặt cuốn da dê cũ rách.

Âm thanh lắng đọng của thời gian, mọi thứ chìm vào bóng đêm sâu thẳm.

Đột nhiên có tiếng người đang la hét…

<Đế quốc Falcons, năm 437…>

Cô gái mơ hồ tỉnh dậy trong một căn phòng tồi tàn ẩm mốc. Cơ thể nhỏ bé ốm yếu, xanh xao, quần áo rách rưới mỏng manh.

- Đây là đâu? – Tề Nguyệt tung chăn ngồi dậy bàng hoàng kêu lên.


Cứ ngỡ rằng mình đã chết nhưng chuyện quái gì đang xảy ra với cô thế này?

Một đám người ồn ào, ăn mặc kỳ lạ kéo đến…

- Không phải, khi nãy đã tắt thở rồi sao? – Một nữ hầu thì thầm.

Ngay lúc này, một vị phu nhân ăn vận diễm lệ, cầm cây quạt nhỏ che miệng đến gần hỏi.

- Elina, con có sao không?

“Elina” cái tên nghe quen quá, đột nhiên những hình ảnh kỳ lạ liên tục xuất hiện trong đầu cô. Lúc bấy giờ, Tề Nguyệt mới nhận ra, đây chính là thế giới trong câu chuyện cổ tích mà cô từng đọc. Những mảng kí ức còn vương vấn của Elina sau khi ăn phải chiếc bánh bị người ta hạ độc.

Cơn tức nỗi dậy, Tề Nguyệt trừng mắt đối diện trực tiếp với bà phu nhân. Cái khí thế ngang tàn này, lần đầu tiên, bà ta có cảm giác e dè với con nhỏ hôi hám trước mặt.

- Không lẽ… Nó đã biết mình hạ độc nên đề phòng.

Sợ rằng Tề Nguyệt đã phát giác ra điều gì, vị phu nhân liền mở lời thăm dò.

- Elina, thấy con vẫn bình an như vậy, ta vui lắm. Ban nãy nghe người hầu bảo con xảy ra chuyện, ta đã lo lắng biết bao.

Tề Nguyệt im lặng lắc đầu, trong thâm tâm lúc này, hận không thể nhảy vào tùng xẻo bà ta ngay tức khắc.

Công nương Sophie vốn rất ghét đứa con ghẻ của Đại công tước, nhưng vì sợ người đời dèm pha nói bản thân đối xử bất công, mất hết đức hạnh nên lúc nào cũng làm ra vẻ trìu mến trước mặt Elina.

Thời gian này, đại công tước phải đi sứ sang Diamante mở rộng giao thương, nên phu nhân Sophie đã tận dụng cơ hội tốt trừ đi cái gai trong mắt. Nhớ lại tối qua, Elina còn cho rằng ba mẹ con phu nhân Sophie tốt bụng ban cho cô một chiếc bánh mật ong. Ai ngờ mật ngọt chết ruồi.

Tề Nguyệt đấm lồng ngực đau nhói.

- Xui cho bà là tôi lỡ sống lại trong thân xác của Elina. Kể từ giờ khắc này, bà nên cẩn trọng đi là vừa. Bởi vì tôi sẽ không ngồi yên cho bà hại chết thêm lần nữa.

Bên ngoài có hai đứa trẻ một trai một gái thập thò trước cửa xì xầm to nhỏ.


- Chị Elen, con nhỏ ăn mày kia vẫn sống, có phải chúng ta bỏ độc ít quá không?

Nghe thấy những lời không hay, cô bé tóc vàng cài nơ trên đầu vội vàng đưa tay che miệng cậu em trai.

- Xuỵt, Ceil này, đừng ăn nói lung tung.

Chỉ trong một khoảnh khắc nhìn thấy Elen và đứa em trai song sinh của cô ta, ruột gan Tề Nguyệt lại dấy lên cảm thấy bất an cho kết cục nhân vật của mình.

Hiện tại, cô may mắn sống dậy trong cơ thể đứa con riêng của ngài công tước độc tài máu lạnh trong truyện. Theo như tình tiết của câu chuyện, Elina sẽ giết hại em gái mình năm 16 tuổi, sau đó thay em gái gã cho thái tử để củng cố quyền lực, nhưng thái tử vì quá thương nhớ Elen nên ngày ngày dày vò Elina đến khổ sở. Đại kết cục, là Elina bị gán ghép tội danh gian díu với nam nhân khác, lừa gạt thái tử, mưu đồ giết chết thái tử phi, ban án chém đầu thị chúng.

Tề Nguyệt vừa nghĩ tới cái kết đã thấy đau đầu…

- Dẫu sao thì đây cũng chỉ là câu chuyện cổ tích mang lại hạnh phúc cho trẻ em, còn với mình thì lại khác. Câu chuyện của các ngươi chính là công cụ để ta tận hưởng thế giới này.

“Trước mắt vẫn nên sống đúng bổn phận con hủi trong mắt đám người tốt các người.”

Tề Nguyệt đột nhiên quay người, ôm lấy hông công nương Sophie tươi cười rạng rỡ.

- Phu nhân, bánh mật ong, bánh mật ong, ngon ngon ngon ngon… - Pha đu trend biểu cảm ăn uống khoái lạc của quận chúa mập thiệt quá dữ.

Công nương Sophie bị dọa đến tê dại đầu óc.

- Con nhỏ hôi hám đáng ghét, nó vừa nhắc đến bánh mật ong làm mình tưởng đâu là nó đã biết được gì rồi. Xem ra, nó vẫn chỉ là một con ngốc. Lần này, ngươi may mắn không chết nhưng không chắc lần sau đâu.

Đám người hầu nhìn thấy cảnh này vội vã lao đến, kéo Tề Nguyệt ra khỏi người công nương. Bọn họ lớn tiếng chửi mắng.

- Đồ không có phép tắc, sao ngươi dám làm bẩn váy của công nương.

Thấy mọi việc không còn gì đáng lo ngại, công nương Sophie liền lấp liếm cho qua chuyện.

- Elina, nếu con đã ngủ đủ rồi thì mau rời khỏi giường chuẩn bị làm việc.

- Vâng!

Vừa mới sống dậy đã phải làm việc, chán đời sống...

***
Tóm tắc nội dung chính câu chuyện cổ tích không tên…

Đại công tước Gwyneth Bernice von Plantavergne có một đứa con gái ngoài giá thú tên là Elina Ceridwen von Plantavergne. Cô ta thường ngày nhút nhát, bệnh tật, ngu ngốc, diện mạo dơ dáy bẩn thỉu xấu xí, người người dèm pha. Vì phải chịu sự đối xử bất công từ mẹ kế, Elina ôm hận trong lòng. Cô luôn tìm cách phá hoại hạnh phúc của đứa em gái cùng cha khác mẹ là Elen von Plantavergne. Elen vốn bản tính hiền lành lương thiện nên không hề biết mình rơi vào cái bẫy do chị gái mình sắp đặt và nhiều lần suýt mất mạng.

Năm 16 tuổi, Elina đã nhẫn tâm đẩy ngã em gái mình xuống vực thẳm, sau đó độc chiếm ngôi vị thái tử phi. Nhưng đến cuối cùng, Elen đã may mắn sống sót, vượt qua bao gian nan quay trở về cùng điện, vạch trần bộ mặt tàn độc của chị gái Elina. Mọi chuyện bị phanh phui, tội ác của Elina bị mọi người phát hiện, kết cục là nàng ta bị đưa lên máy chém kết thúc cuộc đời ở tuổi 17. Còn Elen có cuộc sống hạnh phúc bên cạnh thái tử.

***
Lâu đài của đại công tước được xây dựng ở giữa sườn núi, xung quanh tứ phía nhìn đâu cũng thấy núi rừng, trước nhà có một đài phun nước thiên sứ rất to, từ cổng đến lúc vào được nhà còn phải mất thêm 15 phút đi xe, hai bên đường đều là cây cối xanh tốt, phong cảnh hữu tình.

Bên trong phủ công tước, cũng thật khủng bố, tất cả hoàn toàn được làm bằng thạch anh sáng bóng, sang chảnh… Tề Nguyệt tính sơ qua lâu đài này, củng phải to gấp 2 – 3 chục lần nhà cô trước kia.

Tề Nguyệt lẽo đẽo theo sau bà tổng quản tới chỗ làm việc, những ánh mắt không mấy thân thiện nhìn cô. Đều là thân phận kẻ hầu người hạ thấp cổ bé họng trong lâu đài, nhưng cô lại mang trong mình dòng máu quý tộc.

Thế giới này, ngày, giờ, số đếm, không khác gì mấy so với trái đất. Đường xá được lát bằng đá, di chuyển bằng thuyền hoặc những cổ xe ngựa xa hoa. Xuất hiện, những đồ dùng bằng đồng, kính, thủy tinh, đồng hồ, máy dệt… Trông giống như, một nền văn minh châu âu vào những năm đầu thế kỷ XVIII. Những phát minh như giấy, la bàn, kính viễn vọng, súng đạn, cung nỏ, từ lâu đã ra đời nhằm mục đích phục vụ cho chiến tranh.

Lịch sử, kinh tế, chính trị, văn hóa, giáo dục, con người ở thế giới này, được đề cập trong truyện. Tề Nguyệt coi như cũng am hiểu được kha khá. Lúc này, tích lũy càng nhiều kiến thức và tiền bạc, cuộc sống về sau mới có thể an nhàn.

Nhìn thấy Tề Nguyệt lơ là trong công việc, bà tổng quản hầu nữ hai tay chống hông lớn tiếng quở trách.

- Elina, tâm hồn để ở đâu vậy hả, cô chậm chạp như vậy đến bao giờ mới nhổ hết cỏ dại.

- Vâng, cháu xin lỗi.

- Đừng để tôi nhắc thêm lần nào nữa, nếu cô không muốn bữa trưa phải nhịn đói.

- Vâng, cháu làm ngay đây.

Ban nãy, Tề Nguyệt đã nghĩ, thế giới này không tồn tại trên trái đất, hết thảy những người ở đây đều là người ngoài hành tinh. Thật không ngờ, cũng có ngày cô lại có thể giao tiếp với họ một cách vanh vách như vậy.

Tề Nguyệt tuôn lửa hận cào trốc cả đất. Nếu là trước đây, vì sự nghiệp ca vũ của cô, ngay đến cả một cộng lông chó ba mẹ cũng không nỡ để bàn tay ngọc ngà này chạm vào. Nổi đau, không nhắc đến thì thôi, nhỡ mà động vào lồng ngực liền trở nên đau nhói.

- Ba mẹ, con nhớ hai người nhiều lắm. Con gái ở đây bị người ta ức hiếp thừa sống thiếu chết. Ahuhu!!!

Nghĩ tới cũng thật kỳ diệu, chết đi sống lại, cô có nói ra chắc không ai tin. Giờ đây, cô là Elina nhưng không có nghĩa, cô phải sống một cuộc đời giống Elina trong nguyên tác.

Trước mắt, nếu muốn cuộc sống sau này, an nhàn cộng thêm cái phòng tập vũ đạo ngon lành cành đào. Cô cần phải chiếm được thiện cảm từ nhiều phía, xây dựng thêm nhiều đồng minh và quan trọng nhất là phải có tiền.

Bắt đầu kế hoạch hưởng thụ của ác nữ trong truyện cổ tích…

Mục tiêu đầu tiên, dùng kinh nghiệm giao tiếp chắc lọc từ đời trước, xây dựng mối quan hệ giao hảo với những người làm việc trong lâu đài.

Trong lúc nhổ cỏ trong vườn, Tề Nguyệt có để ý thấy, ông chú làm vườn Fergal 40 tuổi và anh Mark – 18 tuổi con trai chú Fergal, cùng với anh Ban – 18 tuổi là bạn thân của Mark.

Bố mẹ Ban mất sớm, năm 10 tuổi, Ban đã theo chú Fergal và Mark vào sinh sống và làm việc trong lâu đài. Công việc hằng ngày của họ là chăm sóc toàn bộ cành cây ngọn cỏ trong lâu đài. (P/s: Người ta chăm sóc còn bà nữ chính thì nhổ… ToT)

Ban đánh cùi chỏ vào hông Mark gọi.

- Này Mark, mày nhìn kìa. – Ban chỉ về hướng của Tề Nguyệt.

Mark vừa quay đầu lại nhìn, đã trông thấy Tề Nguyệt đang ngồi ủ rủ một góc vườn nhổ cỏ. Một cô bé 10 tuổi, mái tóc dài đen nhánh buộc gọn sau lưng, vóc dáng nhỏ nhắn khoác trên người bộ quần áo cũ mỏng tanh.

Mọi người trong lâu đài, không ai là không biết cô bé, đại tiểu thư của phủ công tước nhưng cuộc sống chẳng khác gì người hầu. Mark luôn băn khoăn về khuôn mặt của Elina vì anh chưa một lần được nhìn thấy. Elina luôn cúi mặt mỗi ngày.

- Họ lại đổi công việc mới cho con bé. – Ban nói trong bất mãn.

Mark không nói lời nào, anh quyết định đi tới chỗ Tề Nguyệt.

- Em có cần anh giúp không? – Mark nói bằng giọng nhẹ nhàng.

Nghe tiếng gọi, Tề Nguyệt ngỡ ngàng đứng hẳn dậy, xoay đầu lại nhìn. Thanh âm trong trẻo của nắng sớm, lúc này, trong đầu của Tề Nguyệt chỉ hiện lên ba chữ “Đã đớp thính”. Anh trai cơ bắp này không biết từ đâu xuất hiện, mang theo hơi ấm mùa hè lan tỏa tâm hồn cô quạnh, đại ế của mị.

Tề Nguyệt nhổ một bã nước miếng vào tay, cọ qua cọ lại vào quần áo cho sạch, nét mặt tinh quái, đưa tay ra chào hỏi bằng giọng điệu ngọt sớt:

- Em chào anh, em là Tề… (í lộn) em là Elina, bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ cỏ trong lâu đài này sẽ do em tiếp quản.
Ngay giây phút Tề Nguyệt rửa tay bằng nước miếng, miệng cười toe toét trả lời anh, Mark đã chấn kinh không ít. Hình ảnh Elina rụt rè, nhút nhát, ít nói trong đầu Mark tích tắc vỡ vụn và phải mất vài giây để anh trấn tỉnh.

Mark không hiểu hành động vừa rồi của Tề Nguyệt là gì? Anh chỉ cảm thấy lúc này mình không thể phớt lờ hành động của cô bé mà nắm lấy tay cô. Quan trọng hơn, Elina quá đỗi xinh xắn, cô bé có đôi mắt xanh mềm mại lay động lòng người.

- Chào Elina, anh Mark và kia là cha anh Fergal, còn gã mặt nhọn kia là bạn anh tên Ban. Bọn anh là người làm vườn trong lâu đài. Sau này, nếu em có gì khó khăn có thể nhờ mọi người ở đây giúp đỡ.

Tuy bề ngoài Elina là một người ít nói, rụt rè nhưng cô bé rất để ý mọi thứ xung quanh mình, không một ai trong lâu đài mà cô không biết tên.

Tề Nguyệt mỉm cười cúi chào hai vị hương thân từ đằng xa. Ban sượn mặt, khóe miệng co giật gượng cười như không có điểm dừng.

- Chú Fergal này, con trai chú có gu mặn thiệt.

Chú Fergal chăm chú làm việc, người đàn ông có khuôn mặt chữ điền phúc hậu luôn mỉm cười mỗi khi được nhắc tới.

Mark nhìn vết bẩn trên gương mặt nhỏ nhắn của Tề Nguyệt thì không cầm lòng được, anh chàng chủ động lấy khăn tay ra, lau mặt cho cô bé.

- Elina, trên mặt em dính vết bẩn kìa, để anh giúp em lau sạch.

- Vâng.

Trông điệu bộ thân mật của hai đứa nó, cứ như anh em ruột vậy. Ban ấm ức lắm, bản thân anh chàng cũng muốn có một đứa em gái để chăm sóc. Không còn cách nào khác, Ban liền dẹp mọi công việc sang một bên chạy tới chỗ Tề Nguyệt góp vui.

- Xin chào tiểu thư xin đẹp, cho phép anh được tự giới thiệu, anh là Ban, người đàn ông tốt bụng nhất lâu đài này…

“Chậc!” Ban còn chưa nói hết lời đã nghe thấy tiếng chậc lưỡi khinh bỉ của ai đó, chính xác là Elina. Cô bé đang nhìn Ban bằng nửa con mắt. Kết cục thê thảm cho kẻ thứ ba chen ngang hạnh phúc của bà.

Giữa trưa, Tề Nguyệt cùng chú Fergal, Mark và Ban đến nhà bếp lấy thức ăn. Chú đầu bếp mập tốt bụng Mabel đưa cho họ vài chiếc bánh mỳ và cà ri để chấm.

Bị bỏ đói từ sáng giờ, ăn bánh mỳ không Tề Nguyệt cũng thấy ngon. Ở đây không có gạo, chỉ có lúa mỳ là chủ yếu, nhà nào có điều kiện hơn một chút thì mua được lúa mạch. Một bao lúa mạch có thể đổi được hai bao lúa mỳ.

- Elina, cháu có cần thêm cà ri không? – Bác đầu bếp hỏi.

- Vâng, cảm ơn bác!!!

Trông con bé đáng yêu chưa kìa, Elina nhanh chóng chiếm được cảm tình từ chú đầu bếp Mabel. Trong lúc ăn trưa, Ban loay hoay lấy ra từ túi áo trong một nhúm vải cũ, sau nhiều lần lật bỏ lớp vải che, mọi người nhìn thấy một chiếc vòng ngọc màu xanh sang chảnh.

- Quoa, đẹp thật đó Ban! Cậu đã mua chiếc vòng từ bao giờ vậy? – Mark trầm trồ.

Ban đắc ý, hắn tỉ mỉ lau chùi chiếc vòng đến bóng nhẵn.

- Từ sau hôm được nhận tiền công tháng trước, vì để mua nó mà tớ đã tốn hai tháng tiền công. Huhu!

Mark thẩn thờ, ánh mắt bất mãn nhìn Ban:

- Đừng có nói là, cậu vì muốn tán đổ em Kaylin nên mới mua nó.

- Ừ, đúng vậy. – Ban khẳng định.

- Mầy, có được tỉnh táo không? – Mark nói giọng thản nhiên.

- Ê, Mark mày muốn bị đánh à. Toàn những điều khiến tao phát điên.

- Tao cóc thèm nha, tao có lòng tốt muốn nhắc nhở mày. Cái cô Kaylin Von Savantiga, người ta là con gái của bá tước Phedra Hebe Von Savantiga. Xét về thân phận hay địa vị mày với cô ta là không thể. Một tiểu thư cao sang quyền quý, vàng bạc trang sức gì, trên đời đều không thiếu, một chiếc vòng bé xí đáng giá 10 đồng bạc của mày liệu sẽ đi về đâu.

Mỗi lời Mark nói, Ban đều biết, chỉ là không hiểu vì sao thứ tình yêu phù phiếm cứ bám lấy anh ta không rời mặc cho bản năng đưa đẩy.

Tề Nguyệt không hiểu gì hết, cô tò mò quay sang hỏi chú Fergal.

- Chú ơi, mọi người đã gặp qua tiểu thư Kaylin rồi ạ.

Chú Fergal thở dài.

- Chỉ là tình cờ thôi, hôm đó ba người chúng ta được nghỉ phép nên ra phố mua ít đồ, không may Ban đánh rơi một đồng bạc trên phố và tiểu thư Kaylin đã nhặt giúp Ban. Cũng từ đó mà hắn cảm mến tiểu thư Kaylin, còn tìm ra nơi ở của cô ấy nữa.

- Oh, ra là vậy.

Tề Nguyệt nhìn gã hề tự luyến với chiếc vòng ngọc của hắn bằng ánh mắt hạ đường huyết. Thể loại bám đuôi luôn có cách bén rễ ở mọi thế giới. Thấy cũng tội nghiệp cho Ban, dù biết tình yêu không có kết quả nhưng anh vẫn nguyện vì em tiêu sạch túi tiền.

“Đoàng!” Chú Mabel gõ cái xẻng vào đầu Ban, đặt hắn ngồi yên xuống chỗ.

- Này Ban, mau ăn đi, cà ri nguội hết trơn rồi kìa.

Tề Nguyệt nhìn chiếc vòng trên bàn một lúc, cảm thấy có gì đó lạ lắm. Cô kéo vạc áo Mark nói nhỏ.

- Anh Mark, anh có thể lấy chiếc vòng kia cho em xem qua một chút được không?

Mark ngạc nhiên:

- Elina em thích chiếc vòng đó sao, vậy để lần tới anh mua cho em một cái.

Tề nguyệt lắc đầu.

- Không cần đâu anh Mark, Elina chỉ muốn xem qua thiết kế của chiếc vòng kia thôi. Elina là người hầu, đeo vòng tay chỉ cản trở công việc.

Mark có hơi kinh ngạc vì lối suy nghĩ già dặn của cô bé, anh cười rồi tiện tay lấy chiếc vòng đưa cho cô. Tề Nguyệt xoay chiếc vòng xem rất cẩn trọng.

Nhìn màu sắc và vân ngọc nhẹ nhàng, trong suốt đan xen nhau chứ không tụ đốm. Rọi vào ánh sáng có thấy vết rạn, những bọt khí rất nhỏ. Dường như vẫn còn ít tạp chất. Kiểu dáng đơn thuần không lấp lánh bắt mắt và khi đeo vào tay có thể cảm nhận được sự sống, một dòng khí ấm áp linh động tạo nên sức hút riêng biệt.

Sau đó, Tề Nguyệt gõ nhẹ chiếc vòng xuống mép đĩa. Rất cứng cáp và nặng, âm thanh nghe có vẻ vang và sâu.

Tên Ban tứa hết cả máu đầu vội giành lại chiếc vòng.

- Thánh thần ơi, nhóc có biết mình vừa làm gì với chiếc vòng quý giá của anh không. Chiếc vòng này đắt lắm đấy.

- Phải, còn rất đắc nữa là đằng khác. – Tề Nguyệt khẳng định.

- Tất nhiên rồi.

Chỉ trong chốc lát sắc mặt của Tề Nguyệt đã trở nên nghiệm trọng, còn cả nụ cười nguy hiểm của nó, Ban lại dấy lên nghi ngờ.

- Thật sự rất đắc tiền sao?

- Đúng vậy? – Tề Nguyệt có hơi bất ngờ. – Bộ mọi người không biết chiếc vòng này đáng giá lắm sao?

Mọi người ai nấy đều lắc đầu “không biết”.

- Anh thấy cũng bình thường. – Mark nói.

Tề Nguyệt đỡ trán ủ rủ. Đụng tới món hàng ưa chuộng của chế, mà các người lại không một chút để tâm về nó là sao. Tề Nguyệt chẳng ngần ngại thuyết trình một bài diễn văn dài ngoằn giới thiệu về con hàng này.

- Đây chính là vòng ngọc lục bảo – Emerald…

[Những viên ngọc lục bảo lâu đời nhất có tuổi đời khoảng 2, 97 tỷ năm tuổi. Từ năm 2000 TCN, ngọc lục bảo được sử dụng như một đơn vị tiền tệ để trao đổi ở Babylon. Người Ai Cập cổ đại cũng đã biết các khai thác sử dụng loại đá quý này cho lĩnh vực trang sức. Nữ hoàng Cleopatra, vị pharaông cuối cùng của Ai Cập, người phụ nữ bị quyến rũ bởi ngọc lục bảo, vì vậy bà đã trang trí ngọc lục bảo trên áo choàng, trang sức và vương miện. Trước đây lục bảo ngọc còn bị nhầm lẫn với các loại đá có màu xanh tương tự như đá thủy tinh. Trên thế giới hiện nay, ngọc lục bảo ở Colombia được đánh giá là có chất lượng tốt nhất với màu lửa xanh sặc sỡ, màu của sự sống động sinh sôi, nảy nở nên chúng được ví như biểu tượng của tình yêu, của sự tái sinh.

Một trong những viên đá Emerald lớn nhất thế giới là Mogul Emerald được tìm thấy vào năm 1695 ở Ấn Độ. Viên ngọc này nặng 217, 80 cara và cao khoảng 10 cm. Một mặt của nó được khắc các bài kinh cầu nguyện, mặt còn lại được khắc họa tiết hình hoa trang trí. Viên ngọc đã trở thành truyền thuyết và được một người thần bí mua với giá 2, 2 triệu USD vào ngày 28 tháng 9 năm 2001 tại Anh trong một cuộc bán đấu giá của Christie. Vào năm 2011, nữ minh tinh điện ảnh người Mỹ gốc Anh Elizabeth Rosemond Taylor, đã bán một mặt dây chuyền ngọc lục bảo với giá 6, 5 triệu đô la.

Xét về độ quý hiếm, ngọc lục bảo, hiếm gấp 20 lần so với kim cương và nó thường có giá trị cao. Một viên ngọc lục bảo 1 cara giá trị lớn hơn một viên kim cương 1 cara vì ngọc lục bảo có mật độ thấp hơn. Chỉ cần một viên ngọc nhỏ từ 0, 02 – 0, 5 cara đường kính 1 mm – 5 mm cũng đã đáng tiền rồi chứ đừng nói là cả một chiếc vòng 9 hạt 1, 5 cara.

Giá tiền ở thế giới này được quy định từ đồng pen là nhỏ nhất, đến đồng bạc, đồng vàng.

Một 100 pen = 1 đồng bạc; 20 đồng bạc = 1 đồng vàng; 50 đồng vàng = 1 lá vàng hình chữ nhật nặng 37, 5 gram, trị giá 1 lượng vàng. Thỏi vàng có khối lượng lớn nhất ở đế quốc hiện nay nặng 187, 5 gram, trị giá 5 lượng vàng. Suy ra, ước tính giá trị thật sự của chiếc vòng này là 20 lượng vàng ròng.]

“20 lượng vàng ròng” – Dân tình kinh hãi thốt lên.

- Anh Ban, không biết là từ đâu anh mua được chiếc vòng quý giá này, nhưng công nhận số anh hên thiệt, mua trúng chiếc vòng thật chỉ với 10 đồng bạc.

“Qủy thần thiên địa ơi!!!” (*0*)

Sau mớ kiến thức vừa rồi, không một ai trong số họ thật sự hiểu, nhưng vì con bé nói quá nhiều kiến thức chuyên ngành mà họ vốn chưa bao giờ biết, còn chốt giá tiền trên trời khiến người ta bàng hoàng, nên mọi người bán tín bán nghi.

Ban ôm chiếc vòng thở hồng hộc như heo ỉ.

- Không ngờ chiếc vòng mình mua ở ngoài chợ trời lại có giá trị đến như vậy… Elina, có phải em, đang cố tâng bốc chiếc vòng, để anh mày hết buồn phải không?

- Không rảnh đâu.

- Thế sao em lại biết được những chuyện này. – Ban nghi ngờ.

Tề Nguyệt lúng túng biện minh:

- Thì đọc trong sách đó… Nếu anh không tin, có thể mang chiếc vòng ra những cửa tiệm trang sức lớn mà hỏi. Nhưng củng phải nhắc trước, anh phải cẩn thận nếu không lại bị lừa bán giá rẻ đấy.

- Được, anh tin nhóc lần này, nếu kiểm tra ra đồ tốt anh sẽ có thưởng cho bé.

- Uầy, nếu thế thì ít nhất cũng được 5 lượng vàng tiền công cho vụ thẩm định vừa rồi.

- Giề… sao mày không bức hết lông của anh mày luôn, mới nói được vài câu đã ra vẻ.

- Chậc, biết ngay mà, thứ keo kiệt.

- Elina, em dám…

Hai tên này cứ đụng mặt y xì sẽ cãi nhau ầm ĩ, Mark lại nhìn Elina rất hoài nghi.

- Không ngờ Elina lại hiểu biết nhiều thứ như vậy, có lẽ chiếc vòng đó thật sự rất quý giá. Con bé không hề giống như lời đồn.

Bận rộn cả một ngày cũng được về phòng… Vừa nãy còn xui xẻo đi lạc. Ai mà nghĩ tới, trưởng nữ nhà đại công tước lại sống trong tầng hầm tối tăm chậc hẹp chỉ có mỗi cái giường với tấm vải rách làm chăn như vầy. Mỗi ngày đều phải làm việc như người hầu từ sáng đến tối, ba bữa ăn đều là bánh mỳ khô khốc, muốn uống miếng nước cũng khó khăn. Đến quần áo cũng không có mà thay, muốn tắm, phải đi xách nước từ ngoài giếng vào đây mất một tiếng đồng hồ.

- Thật quá đáng, đây là điều mà một bé gái 9 tuổi phải trải qua ư. Nếu là ở thời của tôi, thì tôi đã thưa mấy người lên phường hết rồi.

Cốc, cốc, cốc, có tiếng gõ cửa…

- Còn có người tử tế gõ cửa phòng tôi ư? – Elina kêu lên.

Người tìm đến là một nữ hầu buộc tóc đuôi ngựa, đeo kính, dáng vẻ trưởng thành. Vừa trông thấy Tề Nguyệt cô ấy đã khụy gối hành lễ.

- Tiểu thư Elina, em là Rika từng là thị nữ theo hầu phu nhân Drusilla.

*o* Trong ký ức của Elina đúng là có người này, cô ấy rất tinh thông bệnh lý, tháo vác mọi việc, là thị nữ thân cận bên cạnh mẹ Drusilla. Một năm trước, sau cái chết mẹ Drusilla, Rika đã xin phép đại công tước được đưa tro cốt của mẹ Drusilla về quê hương Olwen an táng. Hôm nay, vừa trở về, Rika đã nghe được những tin tức không hay về Elina nên đã vội vã tìm đến ngay trong đêm.

- Ta cứ thắc mắc vì sao trong này chỉ có một chiếc giường, vả lại còn rất to so với một đứa trẻ, hóa ra còn thêm một người nữa. – Tề Nguyệt nói giọng lơ đãng.

- Tiểu thư, em sẽ lập tức đến chỗ đại phu nhân để nói chuyện này.

Tề Nguyệt cố tình trưng vẻ mặt cười xấu xa, đôi mắt đẹp hơi híp:

- Không cần thiết.

- Tiểu thư, ý của người là…

- Nếu phải đổi phòng, sẽ là một nơi rộng rãi sạch sẽ tiện nghi sang trọng, không phải một cái kho khác rộng hơn. Và để làm được điều đó, ta cần sự giúp đỡ của đại công tước. Nhưng hiện tại lão ta vẫn chưa trở về, tính ra vẫn còn hơn 1 tháng nữa. Vậy nên, chúng phải kiên nhẫn chờ đợi cho tới lúc đó.

- Vâng! – Rika miệng đáp lời nhưng trong lòng là nỗi khổ không dám nói thành tiếng:

- Tiểu thư… Người đã thay đổi rồi.
Đăng bởi: